Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

Tôi quá đảm khiến chồng đâm hư

Kiếm được tiền, chồng giấu vợ nhưng mời bạn bè đến nhà hàng sang trọng. Vợ "năm thì mười họa" mới được chồng mời đi nhà hàng, chỉ được ăn những tô mì với giá chưa tới 40 ngàn đồng là sang rồi. Bởi chồng sợ dẫn vợ vào nhà hàng sang là đụng độ với mấy cô người tình.


   Mỗi tháng chồng đưa lương 6 triệu đồng, chi tiền học đủ thứ cho cậu con trai hết 4 triệu/tháng, chồng không đưa thêm đồng nào, khoán trắng cho tôi lo hết các khoản như đám giỗ bên chồng, tiền điện nước, điện thoại, internet, tiền gạo, gas, chợ búa cho gia đình. Tôi không kêu ca vì lo được nhưng nghĩ người chồng vô tư ăn nhậu chơi bời mà không cần biết đến tâm tư vợ nghĩ và muốn gì, nếu biết cũng làm lơ coi như không biết. Tôi chưa hề tiếc chồng con điều gì, những gì đẹp và ngon tôi đều dành cho chồng con, nhưng thấy mình thật buồn và bất hạnh khi bị đối xử như thế. Tôi 45 tuổi, có con trai 10 tuổi, chồng làm nhà nước với mức lương tương đối, các khoản kiếm thêm ngoài lương cũng tạm ổn. Tôi không đàn đúm bạn bè, không ăn chơi, không có thú vui cho riêng mình. Tôi không đi làm ở ngoài nhưng cá nhân làm công việc mua bán bất động sản kiếm tiền trang trải cho cuộc sống gia đình từ nhiều năm nay. Người ta thường nói: "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm", nhưng tôi gánh vác trách nhiệm của cả hai, vừa xây nhà lại vừa xây tổ ấm.

Ai đến nhà cũng khen chồng tôi tốt số, có vợ đẹp và giỏi, chồng đôi lúc cũng nở mày nở mặt khi được khen, một tay tôi mua bán, xây nhà với diên tích gần 400 m2. Tôi vừa mua vật tư, vừa giám sát thợ, vừa lo việc nhà tươm tất, đi chợ lo cơm nước cho chồng con, vừa đưa đón con đi học, dạy con học buổi tối. Chồng hàng ngày đi làm từ 6h sáng đến 6h chiều về nhà, ăn cơm xong ôm vợt đi đánh tennis đến gần 11h đêm, có khi nhậu nhẹt với bạn tennis đến 2 - 3h sáng mới về nhà, say xỉn lăn ra ngủ.

Thứ 7, chủ nhật nghỉ làm, chồng cũng hiếm khi đưa vợ con đi chơi. Nếu không có ai gọi nhậu, chồng cũng gọi người ta nhậu, nhưng nói với vợ là người ta rủ nhậu, việc nhà hiếm khi anh đụng tay đến. Khi ngồi nhậu với bạn, nếu ai khen vợ thì chồng cũng khen vợ mình, nếu ai chê vợ thì chồng chê theo. Ngày nào không nhậu, mặt chồng buồn như cọng bún thiu.

Khi ra ngoài ăn nhậu với bạn, chồng chi tiền rất hăng hái và hào phóng, nhất là với phụ nữ. Khi kiếm được tiền, chồng giấu không dám cho vợ biết, nhưng mời bạn bè đến nhà hàng sang trọng ăn uống hát hò, vợ "năm thì mười họa" mới được chồng mời đi nhà hàng. Còn lại chỉ được ăn những tô mì với giá chưa tới 40 ngàn đồng/tô là sang rồi, bởi chồng sợ dẫn vợ vào nhà hàng sang là đụng độ với mấy cô người tình của anh.



Tôi thương con trai còn nhỏ, không muốn gia đình đổ vỡ nhưng cảm thấy mệt mỏi người chồng ích kỷ tính toán, chỉ biết hưởng thụ cho riêng bản thân mình. Khi mẹ tôi còn sống, chưa bao giờ chồng đến thăm mẹ vợ với một hộp sữa làm quà dù chồng không hề thiếu tiền cho việc ăn nhậu. Nay mẹ không còn, nhưng tôi vẫn buồn khi nghĩ đến điều đó. Tôi tiếc cho chồng, một người đàn ông có hình thức bảnh bao, mặt mũi sáng sủa nhưng tâm hồn không như thế.

Quỳnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét